Từ "anh tuấn" trong tiếng Việt thường được dùng để miêu tả một người đàn ông có ngoại hình đẹp, dáng vẻ thanh thoát, và thường là người có trí tuệ hoặc tài năng nổi bật. Đây là một từ ghép, trong đó "anh" có nghĩa là "người đàn ông" và "tuấn" mang nghĩa là "đẹp" hoặc "khéo léo".
Ví dụ sử dụng:
Trong giao tiếp hàng ngày:
"Cậu ấy thật sự là một chàng trai anh tuấn, ai cũng khen ngợi."
"Trong bộ vest này, anh trông rất anh tuấn."
Trong văn học hoặc miêu tả:
"Nhân vật chính trong câu chuyện là một anh tuấn, thông minh và dũng cảm."
"Người họa sĩ đã vẽ nên hình ảnh của một chàng thanh niên anh tuấn, với nét mặt khôi ngô tuấn tú."
Cách sử dụng nâng cao:
Biến thể và từ liên quan:
Biến thể: Có thể dùng "tuấn tú" để chỉ về vẻ đẹp và sự khéo léo của một người, thường dùng cho cả nam và nữ. "Tuấn tú" có thể được sử dụng để mô tả vẻ đẹp thanh lịch.
Từ đồng nghĩa: "khôi ngô," "mỹ nam," "đẹp trai." Những từ này đều có nghĩa tương tự, nhưng có thể mang sắc thái khác nhau. Ví dụ, "mỹ nam" thường dùng để chỉ những nam giới rất đẹp trai, còn "khôi ngô" có thể mang nghĩa cao quý hơn.
Từ gần giống:
"Lịch lãm": chỉ về một người đàn ông có phong cách ăn mặc đẹp, lịch sự và có vẻ ngoài thu hút.
"Tài giỏi": thường dùng để khen ngợi tài năng và trí tuệ của một người, không chỉ giới hạn ở ngoại hình.
Chú ý:
Mặc dù "anh tuấn" thường chỉ dùng cho nam giới, nhưng trong một số ngữ cảnh văn học, từ này có thể được sử dụng để thể hiện sự ngưỡng mộ đối với vẻ đẹp và tài năng của một người phụ nữ, mặc dù ít phổ biến hơn.